Từ lúc ko còn cố gắng giữ mối quan hệ nào nữa, thấy nhẹ nhõm thiệt sự. Ai chơi thì chơi, ko chơi nữa thì thôi, ko thắc mắc ko tìm hiểu lý do.
Mọi thứ cứ nhẹ nhàng đến và đi. Người còn duyên thì tự nhiên sẽ có dịp gặp gỡ, cuộc gặp cũng nhiều chuyện để nói. Hết duyên thì hẹn nhau cũng trắc trở, kiểu lệch sóng, ko cùng tần số nữa. Trong một khoảng thời gian nhất định thì sẽ chỉ có một số người nhất định ở bên mình thôi. Luật Vũ Trụ luôn cân bằng, mất cái này cho cái khác, muốn tham lam cũng ko đc đâu.
Đồng nghiệp thân thiết đến mấy, nghỉ làm là cũng ít chuyện để tám.
Hàng xóm yêu quý nhau đến mấy, chuyển nhà là cũng ít liên lạc.
Bạn cùng nhóm tụ tập vui đến mấy, kết hôn sinh con rồi cũng bớt gặp thôi.
Ngay cả người yêu dù yêu đến mấy, thời gian trôi đi còn có thể thấy nhạt nhẽo nữa mà
Chẳng có gì đảm bảo việc một ai đó sẽ ở bên mình bao lâu, chỉ có 1 điều chắc chắn là mình sẽ luôn phải đối diện với bản thân mình tới cuối đời.
Người mình nói chuyện nhiều nhất, ko ai khác chính là bản thân mình. Mỗi ngày tự trò chuyện trong đầu ko biết bao nhiêu cuộc đối thoại. Kiểu như trong đầu luôn có 2 nhân cách trò chuyện.
Nói mình là đứa vô tri cũng đúng, mà nói mình là đứa nghĩ nhiều cũng đúng. Nói mình lười cũng đúng, mà chăm cũng đúng. Nói mình thích yêu đương sến sẩm cũng đúng, mà nói mình bình thản nhạt nhẽo trong tình cảm cũng đúng. Nói mình thích bình yên an phận đúng mà nói mình thích những thứ mới mẻ, trải nghiệm thú vị cũng đúng. Nói mình là 1 cô gái sống vì đam mê đúng, mà nói là một người thích ở nhà ôm mèo ko làm gì cả cũng đúng =)))))
Tóm lại, mình nghĩ mình chỉ cần học cách dung hoà 2 con người trong bản thân mình, yêu thương bản thân thật tốt cũng đã khó. Nên những mối quan hệ khác trong cuộc đời này, mình xin được để tuỳ duyên. “Người cần gặp thì họ sẽ luôn tìm gặp”